Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Viếತ ಚೋ Dịಉ dàನಗ್ củಅ mẹ

Từ ngày xưa nhé!Dịu dàng hay ốm vặt, hay ho, những cơn ho không phải bệnh mà ho do dị ứng thời tiết làm mẹ cứ tay trái là chai mật ong ngâm quất hồng bì bao tử, tay phải là cái khăn bông to sụ kẻo Dịu dàng mà trớ thì...2 máy giặt mới giặt kịp.Tiếp nữa là cơ thể DD rất ghét mùa đông, cứ trời se lạnh là DD ngứa khắp người, cộng thêm việc DD rất thích gãi nên các chỗ ngứa cứ toét hết ra...(Mẹ đang làm công văn đề nghị hãng băng Gogo tặng bằng khen vì nhà DD dùng băng nhiều nhất. Tiếp nữa là Dịu dàng rất hay khóc đêm, thức giữa đêm và không ngủ, khó ngủ...Hôm nào mà có bác hàng xóm tốt bụng cho thanh socola thì thôi rồi...Hai mẹ con mình đọc truyện đêm khuya nhé! Tiếp nữa là Dịu dàng chưa biết no, cứ mở tủ lạnh ra, có gì là cho vào mồm ăn lấy ăn để..rồi...nôn, trớ đi vệ sinh ko biết gọi...mẹ lúc nào cũng lo ngay ngáy và ngày xưa DD đi học ở trường chuyên biệt. Cô giáo bảo: DD thế thôi mà khá nhất lớp đấy ! (mẹ là mẹ sướng nhất câu này dù có thể chỉ là 80% )Bây giờ nhé!Một năm sau ngày đi học hòa nhập ở trường các bạn, Dịu dàng đã:- Chơi cùng bạn tẹt ga luôn, mẹ đến đón còn không thèm về - Luôn đến gần cô Hà, thơm cô để thò tay vào túi cô lấy cái đt cảm ứng chơi điện tử.- Cô Linh mách, lần nào đi vệ sinh cũng chạy qua giá để truyện, xem xét một lúc rồi mới vào nhà vệ sinh (ham đọc sách giống mẹ đây mừ )- DD học được khá nhìu ngôn ngữ kí hiệu làm mẹ học theo chóng cả mặt, bở hơi tai..Hazzzz khó quá mà con cũng học được,các kí hiệu na ná như nhau trên 2 đôi bàn tay, mà con có thể đọc vanh vách các từ: bếp, nồi cơm điện, máy giặt, mây, gió, mưa, sấm chớp....Ôi! mẹ bái phục DD của mẹ .- Việc học chữ bằng kí hiệu cũng khá đơn giản với DD nhưng quá khó với mẹ , cô giáo chê: "chữ xấu nhưng thông minh hơn đầy bạn bt ở lớp" (ko biết cô có nịnh mẹ không ta? kệ! cứ sướng cái đã )- DD chơi khá nhiều các trò chơi điện tử mang tính trí tuệ. Khoản này mẹ phục sát đất luôn(vì cục đậu phụ hơn 30 năm trong đầu mẹ ko chịu tiếp cận hộ mẹ). Điều mẹ ngạc nhiên hơn nữa là nếu mẹ đọc hướng dẫn một cái gì đó thì chưa chắc mẹ đã làm được. còn DD thì nhìn sơ cái là làm trúng phóc liền (cái này gọi theo chuyên môn là "tư duy sao chụp" đây). Nhưng như thế cũng tốt, bởi con ko dập khuân tới mức thái quá là ok rồi ..................

Ôi, kể chuyện Dịu dàng thì có mà kể cả đời chả hết. Bởi đơn giản: Mẹ yêu Thương Dịu dàng nhất trên đời mà hi..hi..Dịu dàng ơi, yêu mẹ không?Mẹ chờ câu trả lời bằng ngôn ngữ kí hiệu của con nhé!Yêu con!Mẹ Dịu dàng.

Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

Những điều con dạy cho mẹ

Khi con trai tôi được chẩn đoán bị tự kỷ, có hàng triệu điều tôi nghĩ đến. Nhưng suy nghĩ ám ảnh nhất là con sẽ không bao giờ là một cậu bé bình thường và mọi mơ ước của tôi sẽ tiêu tan. Tôi đã nghĩ con trai tôi sẽ không bao giờ sống một cuộc sống bình thường và cũng sẽ chẳng có gì tốt đẹp từ cái bệnh tự kỷ này cả. Đó đã là 11 năm. Trong suốt 11 năm, tôi đã học được nhiều bài học quý giá từ con trai tôi. Và tôi muốn chia xẻ với các bạn.

Con tôi đã dạy tôi lòng thương cảm. Tôi sẽ không bao giờ nhìn một đứa trẻ khóc lóc ở siêu thị mà nghĩ rằng cậu bé cần một cái phát vào mông hoặc mẹ của bé là người mẹ không tốt. Tôi sẽ nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của chị ấy và cố gắng thể hiện sự chia xẻ của mình. Con trai tôi đã dạy tôi thế. Con trai tôi đã dạy tôi sự trung thực.Con không bao giờ biết cách nói dối. Con chỉ luôn luôn thành thật. Con sẽ không bao giờ làm ai đau lòng, lấy cắp đồ của người khác mà họ phải làm việc khó nhọc để làm ra, hoặc lấy những đồ mà còn không được hưởng. Con sẽ không nói dối để khỏi bị trừng phạt. Con sẽ luôn luôn gánh lấy kết quả những hành động của con chỉ vì đơn giản con không thấy có cách nào khác để sống. Thành thật là cách duy nhất và con trai tôi đã dạy tôi thế.Con trai tôi đã dạy tôi sự kiên trì. Có rất nhiều lúc tôi chỉ muốn quay trở lại cuộc sống mà tôi có trước đây. Không phải tìm tòi, tranh luận, gọi điện thoại, viết thư, làm quen với những người cần cho cuộc sống của con, hoặc chiến đấu thêm một lần nữa. Nhưng, nếu tôi không làm thì ai sẽ làm? Ai sẽ là người có thể đảm bảo con có thể sống với tất cả khả năng của con, nếu tôi không làm? Con trai tôi đã dạy tôi không bao giờ được thoái lui. Con trai tôi đã dạy tôi biết tương trợ. Trước khi sinh con, tôi luôn muốn giữ cho nhà mình sạch sẽ, vườn không cỏ dại và cuộc sống đơn giản. Vì con tôi đã học được giá trị của sự tương trợ. Cho và nhận. Tôi đã gặp những người tuyệt vời và tôi cảm ơn Chúa mỗi ngày vì con đã mang chúng tôi lại với nhau. Tôi thường xuyên nghe rằng Chúa không cho chúng ta hơn những gì chúng ta có thể mang. Tôi nghĩ khác. Tôi tin rằng Chúa cho chúng ta biết rằng chúng ta có thể giúp nhau vượt qua được chuyện này.Con trai tôi cũng dạy cho tôi tính quyết đoán. Tôi đã luôn tin rằng chuyên gia biết tất cả và chúng ta nên đặt niềm tin mù quáng vào họ. Bây giờ tôi biết rằng điều đó không đúng và nếu không hỏi sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời thật sự. Tôi đã học được rằng chúng ta sẽ không bao giò được nhận cái gì nếu không nỗ lực để có nó mà điều đó cần nhiều công sức và sự tận tụy. Tôi cũng hiểu rằng chúng ta có thể đưa người lên mặt trăng, nhưng chúng ta không thể dạy kỹ năng xã hội cho người kỹ sư làm ra con tàu vũ trụ đó. Con trai tôi cũng dạy tôi sự từ tâm. Con sẵn sàng đưa bất cứ cái gì con có cho những người không có. Con sẽ đưa đồ chơi mà con thích nhất cho một bạn khác. Con cũng sẽ mời cả người vô gia cư vào nhà mình. Con sẽ luôn chia thức ăn cho những người bị đói. Con trai tôi đã cho tôi thấy tôi có thể ích kỷ đến dường nào và ý nghĩa thật sự của một trái tim luôn biết chia xẻ là gì.Con trai tôi đã dạy tôi yêu thương. Con yêu không điều kiện. Trong mắt con, tôi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này. Trong mắt con, tôi là người thông minh nhất hành tinh. Trong trái tim con, tôi là người mẹ tốt nhất mà Chúa đã ban tặng cho con.Cuộc sống của chúng tôi sẽ không như chúng tôi mong ước. Con tôi sẽ không bao giờ là tổng thống Hoa kỳ. Con cũng chẳng phải là chủ tịch của một trong 500 công ty hàng đầu trên Fortune. Con cũng chẳng phải là luật sư hay bác sỹ. Thật sự, tôi cũng không biết tương lai của con sẽ như thế nào. Nhưng, vào ban đêm, khi tôi nằm cạnh con và nhìn vào gương mặt thiên thần ấy, tôi chẳng thể nào hình dung con có thể khác đi.
By Sherri Tucker

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Chào mừng bạn tới Hà Lan

Khi bạn sắp có con, nó giống như sửa soạn một chuyến nghỉ hè đi xa kỳ thú – đi qua Ý. Bạn mua một chồng sách du lịch và có nhiều dự định tuyệt vời. Đấu trường Coliseum. Tượng David của Michelangelo. Thuyền gondola ở Venice. Bạn có thể học mấy câu thông thường bằng tiếng Ý. Chuyện hào hứng biết bao… Sau nhiều tháng sôi nổi ngóng đợi, ngày mong chờ cuối cùng tới. Bạn mang hành lý lên đường. Nhiều tiếng đồng hồ sau phi cơ hạ cánh. Cô tiếp viên bước ra và nói ‘ Chào mừng bạn tới Hà Lan’ ‘Hà Lan ư ?!?’ Bạn hỏi. ‘ Cô nói Hà Lan là sao ?? Tôi ghi tên đi Ýmà ! Lẽ ra tôi phải tới Ý chứ ! Cả đời tôi chỉ mơ đi Ý’. Nhưng có thay đổi về đường bay, họ đáp xuống Hà Lan và bạn phải ở đó. Điều quan trọng là họ không đưa bạn tới những nơi ghê gớm, đáng ghét, chỗ dơ bẩn, đầy bệnh tật, đói khổ và đầy chuột bọ. Nó chỉ là một chỗ khác. Thế nên bạn phải đi ra mua những sách du lịch mới, phải học ngôn ngữ mới và rồi bạn sẽ gặp một nhóm người hoàn toàn mới mà bình thường bạn có thể không bao giờ gặp. Nó chỉ là một chỗ khác. Nó chậm rãi hơn Ý, không lộng lẫy bằng, nhưng sau khi bạn ở đó một thời gian và quen thuộc, bạn nhìn chung quanh … và bắt đầu nhận xét là Hà Lan có cối xay gió … có hoa uất kim cương ( tulip ). Hà Lan còn có cả họa sư Rembrandts. Những ai mà bạn biết cũng bận rộn đi đi về về từ Ý … và mọi người khoe khoang là họ có được giờ phút tuyệt vời ở đó ra sao. Trong suốt đời còn lại bạn sẽ nói, ‘ Phải rồi, đó là mơi đáng lẽ tôi phải đi. Đó là cái mà tôi đã dự định’ Và nỗi đau đớn về việc ấy sẽ không bao giờ mất đi, mãi mãi còn đó … vì việc tàn lụi giấc mơ ấy là sự mất mát hết sức đáng kể. Nhưng … nếu bạn dành cả đời than khóc sự kiện là đã không được tới Ý, thì có thể không bao giờ bạn dược thoải mái để hưởng những điều rất đặc biệt, rất dễ thương … về Hà Lan. SUY TƯ Khi đọc xong câu chuyện này, lòng tôi như được tưới thêm một nguồn động viên mới.Tôi cảm thấy thấm thía lắm. Phải rồi, có đứa con bị chậm phát triển cũng giống như là mình phải dừng chân ở Hà Lan. Mọi cái đều mới mẻ và mình phải học hết tất cả. ...Chỉ xin nhớ một điều là đừng bao giờ dành cả đời để than khóc ‘Tại sao con tôi bị khuyết tật trí tuệ ? Tại sao người khác thì thảnh thơi còn tôi lại đau khổ như vậy?’. Nhưng hãy chấp nhận nó, chấp nhận một cách chậm rãi và nhẹ nhàng để rồi mình sẽ được thoải mái hưởng những điều rất đặc biệt, rất dể thương … về đứa con khuyết tật trí tuệ của mình"

Chạnh lòng

Chú Dì ở Quê xuống Thành phố khám bệnh đến ở nhà nó. Ở Thành phố một mình không có anh em, cộng thêm cái sự "việc nhà ai nhà nấy biết" của người Thành phố làm nó thấy cô đơn lạ.Thấy Chú Dì xuống nó mừng lắm, cố gắng thu xếp thời gian để về sớm nấu những món ăn ngon để có cái cảm giác ấm cúng của 1 gia đình.Vừa dọn cơm ra, nói qua nói lại một lúc chẳng hiểu sao Chú Dì nó lại cãi nhau, rồi chửi nhau..Ôi! những từ ngữ thật khủng khiếp..!! "Mày..mày..tao..tao, chó chó..má..má" Nó thấy may mắn vì cậu con trai của nó bị điếc. Chỉ tội cô con gái: Cơm + nem + canh chua + những lời chửi của Ông bà trẻ..." Cái loại mày áh..không vì con thì tao bỏ lâu rồi...Có Chồng là hạnh phúc đấy con ạh, những đứa không có chồng khổ như chó...".Nó điếng người, miếng cơm chan canh chua ngon vậy mà như miếng xương cá mắc giữa họng nó. Không biết Chú nó chửi Dì nó hay là chửi nó nhỉ?Không có chồng khổ như chó ư?Nó chợt nhớ tới bài thơ: Nhà vắng bố của cô Thanh MaiNhà không có Bố buồn sao?Cái đinh cũng thiếu, con dao thì cùnBơm xe không biết cái giun..........Nhà không có Bố, không thì giờCơm ăn chẳng đợi, chẳng chờ, chẳng mâmNhững đêm gió rét mưa rầmCo ro, cúm dúm âm thầm mẹ conNhà không có Bố buồn saoBia không mua uống em còn bán lonNước sôi đun nguội để hoàiNhà không có Bố lấy ai pha tràCho dù bãi mật phù saMà không bên lở đâu là Dòng Sông.Uh, Nhà không có bố buồn thật đấy. Nhưng có những ông bố như Chú nó thì các con nó không bao giờ cần.

RAIN