Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Chào mừng bạn tới Hà Lan

Khi bạn sắp có con, nó giống như sửa soạn một chuyến nghỉ hè đi xa kỳ thú – đi qua Ý. Bạn mua một chồng sách du lịch và có nhiều dự định tuyệt vời. Đấu trường Coliseum. Tượng David của Michelangelo. Thuyền gondola ở Venice. Bạn có thể học mấy câu thông thường bằng tiếng Ý. Chuyện hào hứng biết bao… Sau nhiều tháng sôi nổi ngóng đợi, ngày mong chờ cuối cùng tới. Bạn mang hành lý lên đường. Nhiều tiếng đồng hồ sau phi cơ hạ cánh. Cô tiếp viên bước ra và nói ‘ Chào mừng bạn tới Hà Lan’ ‘Hà Lan ư ?!?’ Bạn hỏi. ‘ Cô nói Hà Lan là sao ?? Tôi ghi tên đi Ýmà ! Lẽ ra tôi phải tới Ý chứ ! Cả đời tôi chỉ mơ đi Ý’. Nhưng có thay đổi về đường bay, họ đáp xuống Hà Lan và bạn phải ở đó. Điều quan trọng là họ không đưa bạn tới những nơi ghê gớm, đáng ghét, chỗ dơ bẩn, đầy bệnh tật, đói khổ và đầy chuột bọ. Nó chỉ là một chỗ khác. Thế nên bạn phải đi ra mua những sách du lịch mới, phải học ngôn ngữ mới và rồi bạn sẽ gặp một nhóm người hoàn toàn mới mà bình thường bạn có thể không bao giờ gặp. Nó chỉ là một chỗ khác. Nó chậm rãi hơn Ý, không lộng lẫy bằng, nhưng sau khi bạn ở đó một thời gian và quen thuộc, bạn nhìn chung quanh … và bắt đầu nhận xét là Hà Lan có cối xay gió … có hoa uất kim cương ( tulip ). Hà Lan còn có cả họa sư Rembrandts. Những ai mà bạn biết cũng bận rộn đi đi về về từ Ý … và mọi người khoe khoang là họ có được giờ phút tuyệt vời ở đó ra sao. Trong suốt đời còn lại bạn sẽ nói, ‘ Phải rồi, đó là mơi đáng lẽ tôi phải đi. Đó là cái mà tôi đã dự định’ Và nỗi đau đớn về việc ấy sẽ không bao giờ mất đi, mãi mãi còn đó … vì việc tàn lụi giấc mơ ấy là sự mất mát hết sức đáng kể. Nhưng … nếu bạn dành cả đời than khóc sự kiện là đã không được tới Ý, thì có thể không bao giờ bạn dược thoải mái để hưởng những điều rất đặc biệt, rất dễ thương … về Hà Lan. SUY TƯ Khi đọc xong câu chuyện này, lòng tôi như được tưới thêm một nguồn động viên mới.Tôi cảm thấy thấm thía lắm. Phải rồi, có đứa con bị chậm phát triển cũng giống như là mình phải dừng chân ở Hà Lan. Mọi cái đều mới mẻ và mình phải học hết tất cả. ...Chỉ xin nhớ một điều là đừng bao giờ dành cả đời để than khóc ‘Tại sao con tôi bị khuyết tật trí tuệ ? Tại sao người khác thì thảnh thơi còn tôi lại đau khổ như vậy?’. Nhưng hãy chấp nhận nó, chấp nhận một cách chậm rãi và nhẹ nhàng để rồi mình sẽ được thoải mái hưởng những điều rất đặc biệt, rất dể thương … về đứa con khuyết tật trí tuệ của mình"

Không có nhận xét nào: