Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

Những điều con dạy cho mẹ

Khi con trai tôi được chẩn đoán bị tự kỷ, có hàng triệu điều tôi nghĩ đến. Nhưng suy nghĩ ám ảnh nhất là con sẽ không bao giờ là một cậu bé bình thường và mọi mơ ước của tôi sẽ tiêu tan. Tôi đã nghĩ con trai tôi sẽ không bao giờ sống một cuộc sống bình thường và cũng sẽ chẳng có gì tốt đẹp từ cái bệnh tự kỷ này cả. Đó đã là 11 năm. Trong suốt 11 năm, tôi đã học được nhiều bài học quý giá từ con trai tôi. Và tôi muốn chia xẻ với các bạn.

Con tôi đã dạy tôi lòng thương cảm. Tôi sẽ không bao giờ nhìn một đứa trẻ khóc lóc ở siêu thị mà nghĩ rằng cậu bé cần một cái phát vào mông hoặc mẹ của bé là người mẹ không tốt. Tôi sẽ nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của chị ấy và cố gắng thể hiện sự chia xẻ của mình. Con trai tôi đã dạy tôi thế. Con trai tôi đã dạy tôi sự trung thực.Con không bao giờ biết cách nói dối. Con chỉ luôn luôn thành thật. Con sẽ không bao giờ làm ai đau lòng, lấy cắp đồ của người khác mà họ phải làm việc khó nhọc để làm ra, hoặc lấy những đồ mà còn không được hưởng. Con sẽ không nói dối để khỏi bị trừng phạt. Con sẽ luôn luôn gánh lấy kết quả những hành động của con chỉ vì đơn giản con không thấy có cách nào khác để sống. Thành thật là cách duy nhất và con trai tôi đã dạy tôi thế.Con trai tôi đã dạy tôi sự kiên trì. Có rất nhiều lúc tôi chỉ muốn quay trở lại cuộc sống mà tôi có trước đây. Không phải tìm tòi, tranh luận, gọi điện thoại, viết thư, làm quen với những người cần cho cuộc sống của con, hoặc chiến đấu thêm một lần nữa. Nhưng, nếu tôi không làm thì ai sẽ làm? Ai sẽ là người có thể đảm bảo con có thể sống với tất cả khả năng của con, nếu tôi không làm? Con trai tôi đã dạy tôi không bao giờ được thoái lui. Con trai tôi đã dạy tôi biết tương trợ. Trước khi sinh con, tôi luôn muốn giữ cho nhà mình sạch sẽ, vườn không cỏ dại và cuộc sống đơn giản. Vì con tôi đã học được giá trị của sự tương trợ. Cho và nhận. Tôi đã gặp những người tuyệt vời và tôi cảm ơn Chúa mỗi ngày vì con đã mang chúng tôi lại với nhau. Tôi thường xuyên nghe rằng Chúa không cho chúng ta hơn những gì chúng ta có thể mang. Tôi nghĩ khác. Tôi tin rằng Chúa cho chúng ta biết rằng chúng ta có thể giúp nhau vượt qua được chuyện này.Con trai tôi cũng dạy cho tôi tính quyết đoán. Tôi đã luôn tin rằng chuyên gia biết tất cả và chúng ta nên đặt niềm tin mù quáng vào họ. Bây giờ tôi biết rằng điều đó không đúng và nếu không hỏi sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời thật sự. Tôi đã học được rằng chúng ta sẽ không bao giò được nhận cái gì nếu không nỗ lực để có nó mà điều đó cần nhiều công sức và sự tận tụy. Tôi cũng hiểu rằng chúng ta có thể đưa người lên mặt trăng, nhưng chúng ta không thể dạy kỹ năng xã hội cho người kỹ sư làm ra con tàu vũ trụ đó. Con trai tôi cũng dạy tôi sự từ tâm. Con sẵn sàng đưa bất cứ cái gì con có cho những người không có. Con sẽ đưa đồ chơi mà con thích nhất cho một bạn khác. Con cũng sẽ mời cả người vô gia cư vào nhà mình. Con sẽ luôn chia thức ăn cho những người bị đói. Con trai tôi đã cho tôi thấy tôi có thể ích kỷ đến dường nào và ý nghĩa thật sự của một trái tim luôn biết chia xẻ là gì.Con trai tôi đã dạy tôi yêu thương. Con yêu không điều kiện. Trong mắt con, tôi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này. Trong mắt con, tôi là người thông minh nhất hành tinh. Trong trái tim con, tôi là người mẹ tốt nhất mà Chúa đã ban tặng cho con.Cuộc sống của chúng tôi sẽ không như chúng tôi mong ước. Con tôi sẽ không bao giờ là tổng thống Hoa kỳ. Con cũng chẳng phải là chủ tịch của một trong 500 công ty hàng đầu trên Fortune. Con cũng chẳng phải là luật sư hay bác sỹ. Thật sự, tôi cũng không biết tương lai của con sẽ như thế nào. Nhưng, vào ban đêm, khi tôi nằm cạnh con và nhìn vào gương mặt thiên thần ấy, tôi chẳng thể nào hình dung con có thể khác đi.
By Sherri Tucker

Không có nhận xét nào: