Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Chạnh lòng

Chú Dì ở Quê xuống Thành phố khám bệnh đến ở nhà nó. Ở Thành phố một mình không có anh em, cộng thêm cái sự "việc nhà ai nhà nấy biết" của người Thành phố làm nó thấy cô đơn lạ.Thấy Chú Dì xuống nó mừng lắm, cố gắng thu xếp thời gian để về sớm nấu những món ăn ngon để có cái cảm giác ấm cúng của 1 gia đình.Vừa dọn cơm ra, nói qua nói lại một lúc chẳng hiểu sao Chú Dì nó lại cãi nhau, rồi chửi nhau..Ôi! những từ ngữ thật khủng khiếp..!! "Mày..mày..tao..tao, chó chó..má..má" Nó thấy may mắn vì cậu con trai của nó bị điếc. Chỉ tội cô con gái: Cơm + nem + canh chua + những lời chửi của Ông bà trẻ..." Cái loại mày áh..không vì con thì tao bỏ lâu rồi...Có Chồng là hạnh phúc đấy con ạh, những đứa không có chồng khổ như chó...".Nó điếng người, miếng cơm chan canh chua ngon vậy mà như miếng xương cá mắc giữa họng nó. Không biết Chú nó chửi Dì nó hay là chửi nó nhỉ?Không có chồng khổ như chó ư?Nó chợt nhớ tới bài thơ: Nhà vắng bố của cô Thanh MaiNhà không có Bố buồn sao?Cái đinh cũng thiếu, con dao thì cùnBơm xe không biết cái giun..........Nhà không có Bố, không thì giờCơm ăn chẳng đợi, chẳng chờ, chẳng mâmNhững đêm gió rét mưa rầmCo ro, cúm dúm âm thầm mẹ conNhà không có Bố buồn saoBia không mua uống em còn bán lonNước sôi đun nguội để hoàiNhà không có Bố lấy ai pha tràCho dù bãi mật phù saMà không bên lở đâu là Dòng Sông.Uh, Nhà không có bố buồn thật đấy. Nhưng có những ông bố như Chú nó thì các con nó không bao giờ cần.

Không có nhận xét nào: