Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008

câu chuyện chia sẻ

Một gia đình nọ có hai người con: một gái, một trai.
Cô con gái lớn 10 tuổi xinh sắn, đáng yêu và học giỏi. Cậu con trai út 3 tuổi bụ bẫm, khôi ngô nhưng mắc chứng tự kỷ và khiếm thính.
Một buổi chiều cô con gái dẫn đứa em trai đi chơi về mặt buồn thiu. Thấy thế người mẹ hỏi: Sao vậy con gái?
cô con gái phụng phịu: " chán lắm mẹ ạ! chẳng bạn nào chơi với con, chúng nó nói con có đứa em vừa điếc, vừa dở hơi. Người mẹ lặng đi cúi xuống nuốt những giọt nước mắt vào lòng rồi nhẹ nhàng khẽ nói : các bạn không chơi thì con ngồi xuống đây mẹ kể chuyện cho con nghe.
Ngày xưa, từ xa xưa lắm trái đất của chúng ta chưa có gì cả. thượng đế ở trên trời bắt đầu sinh ra cây cỏ, muông thú, chim nuông, núi sông...và sinh ra cả con người nữa. Mỗi khi đưa con ngươì xuống trái đất của chúng ta thượng đế thường tính xem mỗi năm cho bao nhiêu người xuống và cho nhà ai con trai, nhà ai con gái. Trong số những em bé được được đưa xuống trần gian thì có những em bé khoẻ mạnh, thông minh, có những em ốm yếu, tật nguyền, bệnh trọng...thị thượng đế phải họp các quan nhà trời lại và xét xem nên đưa vào những gia đình nào?Những gia đình có tấm lòng nhân hậu, có tình yêu thương vô bờ bến và có đủ kiên nhẫn để yêu thương, chăm sóc, nuôi dạy em bé không may mắn đó nên người. Và gia đình ta đã được thương đế xét để gửi gắm em của con.
Câu chuyện của người mẹ làm cô bé lặng đi, cô bé suy nghĩ một lúc rồi mặt tươi tỉnh hẳn lên. Cô bé hớn hở: Mẹ ơi! con hiểu rồi, từ nay con sẽ thương yêu, chăm sóc em của con nhiều hơn.

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2008

nhật ký cho con

Ngày 22/9/2004
Oe...oe...oe tiếng khóc chào đời của con làm bao nhiêu đau đớn trong lòng mẹ tan biến hết. Bác sỹ nói: con trai! nặng 2.7 kg xinh lắm" nước mắt mẹ ứa ra hạnh phúc "Bác sỹ ơi cho em ngắm con em một chút" thương yêu quá ! con trai của mẹ.

Ngày 22/9/2005 Con trai yêu thương của mẹ! hôm nay con tròn 1 tuổi đấy, 6 tháng con mới biết lẫy, 9 tháng con mới biết bò rồi 1 tuổi vẫn chưa đứng vững, mặc dù chậm so với các bạn cùng trang lứa nhưng với mẹ con vẫn là cậu bé đáng yêu nhất. Chúc mừng sinh nhật con!

Ngày 10/7/06 Con trai bé bỏng của mẹ! 19 tháng con mới biết đi, con bây giờ đã gần 2 tuổi rồi mà con chưa ê a gì cả, mọi người nói hình như con có vấn đề về tai nghe làm mẹ thấy chột dạ. hình như là vậy.. gọi con không quay lại. mẹ sốt ruột quá, nhân tiện nghỉ hè mẹ đưa con về HN khám xem sao.

Ngày 12/7/06 Nhìn cuốn sổ y bạ ghi: chuẩn đoán câm điếc, chuyển khám chuyên khoa câm điếc nước mắt mẹ ứa ra. không thể thế được, con trai của mẹ đáng yêu thế, có lẽ con chỉ chậm nói thôi. Mẹ lạy ông trời đừng đùa giỡn với mẹ, mẹ chỉ có đứa con trai duy nhất.

Ngày16/7/06 Ba ngày kiểm tra thính lực cho con là 3 ngày nặng nề nhất trong đời mẹ. ngày nào mẹ cung khấn trời phù hộ. Sáng nay Bác sỹ Cơi- trưởng khoa- gọi mẹ vào phòng, Bà nói :" cháu đừng quá tuyệt vọng, con cháu chỉ mất 40% thính lực, nếu con cháu đeo máy trợ thính có thể cháu sẽ nói được". Mẹ nói trong nước mắt:" Bác sỹ ơi tại sao lại có thể, sao bác không khẳng định..." mẹ lê những bước chân khó nhọc ra khỏi phòng , nhìn thấy hai bố con đứng chờ mẹ khóc tức tưởi. Khổ thân con tôi quá!con ơi! vậy là bao ngày tháng qua đêm nào mẹ cũng hát ru con ngủ mà con đâu có nghe được lời ru của mẹ.
À ...ơi con ong làm mật yêu hoa, con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời...

...................................

Ngày 05/9/07 Sau hơn 1 năm đeo máy trợ thính và mẹ đã tích cực dạy con, con chẳng biến chuyển gì cả. bố mẹ buồn lắm con biết không? mẹ buồn hơn nữa khi mẹ phải quyết định một việc quan trong là bỏ nghề dạy học, bỏ trường, bỏ lớp, bỏ học sinh thân yêu, rời xa những đồng nghiệp đã gắn bó vui buồn với mẻtong suốt 7 năm nay để đưa con về Hà Nội học lớp giáo dục đặc biệt may ra con có thể nói được. Mẹ sẽ làm tất cả vì con, con trai yêu quý.
Hôm nay cũng là ngày khai giảng đầu tiên sau 7 năm mẹ không được mặc áo dài, ôm hoa, dắt tay học sinh vào lớp, mà ngược ại mẹ đang cùng con ởở bệnh viên để tái khám.
Bà bác sỹ lại gọi mẹ vào. Bà bắt đầu câu chuyện với mẹ bằng hàng loạt câu hỏi:
-Con của chị đeo máy 1 năm mà chưa nói được phải không?
-Chau hay vay tay và đi nhón chân không?
-Chau không nhin vào mắt mọi người khi nói chuyện?
-cháu có thể ngồi hàng giờ xem hoạt hình?
..................................................
Hàng loạt câu hỏi của bác sỹ làm mẹ choáng váng bởi những câu trả lời " có" thường xuyên của mẹ càng khẳng định rằng đứa con trai bé bỏng của mẹ đang mắc phải căn bệnh mà qua báo, internet mẹ đã biết còn trầm trọng hơn trẻ câm điếc đó là "Hội chứng tự kỷ". Mẹ gào lên trong đau đớn" bác sỹ ơi cháu có làm điều gì ác đâu, cháu thường xuyên giúp đỡ các em học sinh nghèo, giúp người hoạn nạn sao ông trời lại bắt con cháu phải chịu hai trong bệnh vậy???bác sỹ hãy cứu con cháu với! Bà bác sỹ nhìn mẹ chia sẻ " hiện nay không có thuốc nào chữa được bệnh này nhưng nếu cháu cho con đến những nơi giáo dục đặc biệt để can thiệp sớm và cháu phải nỗ lực dạy con, bệnh của con cháu sẽ tiến triển khả quan".

Ngày 22/9/2007 Hôm nay con trai của mẹ 3 tuổi, 3 tuổi với những bạn khác sẽ biết đủ mọi điều, biết hát, biết đọc thơ, biết nói nhiều điều cùng mẹ. còn con, con trai bé bỏng của mẹ, mẹ khao khát con gọi 2 tiếng " Mẹ ơi! "thôi, chỉ hai từ thôimà sao con không gọi được? Đêm nào mẹ cũng mơ mỗi sớm mai thức dậy mẹ được nghe con gọi 2 tiếng thân thương "Mẹ ơi!".

Ngày 05/ 11/2007 Sau nhiều ngày suy sụp vì bệnh của con, giờ đây bình tĩnh lại mẹ thấy 2 mẹ con minh cần phải chạy đua với thời gian, với bệnh của con. mẹ đã tìm tất cả nhưng tài liệu về Tự kỷ, chia sẻ với những mẹ cũng có con như mẹ và tìm trường cho con. Mẹ đã chọn Sao Mai-một ngôi trường đặc biệt dành cho trẻ KTTT .
Ngày đầu tiên con trai đến lớp với bao lo lắng của mẹ. mẹ lo không biết con có ngoan không? có khóc nhè ? có nôn chớ không?...thế rồi những câu hỏi đó đã được trả lời bằng sự nhiệt tình,ân cần chu đáo của cô giáo trong lớp" con trai ngoan lắm mẹ ạ". Vậy là mẹ thở phào nhẹ nhõm, ơn trời giờ đây con đã có nơi để mẹ yên tâm gửi gắm rồi.