Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008

câu chuyện chia sẻ

Một gia đình nọ có hai người con: một gái, một trai.
Cô con gái lớn 10 tuổi xinh sắn, đáng yêu và học giỏi. Cậu con trai út 3 tuổi bụ bẫm, khôi ngô nhưng mắc chứng tự kỷ và khiếm thính.
Một buổi chiều cô con gái dẫn đứa em trai đi chơi về mặt buồn thiu. Thấy thế người mẹ hỏi: Sao vậy con gái?
cô con gái phụng phịu: " chán lắm mẹ ạ! chẳng bạn nào chơi với con, chúng nó nói con có đứa em vừa điếc, vừa dở hơi. Người mẹ lặng đi cúi xuống nuốt những giọt nước mắt vào lòng rồi nhẹ nhàng khẽ nói : các bạn không chơi thì con ngồi xuống đây mẹ kể chuyện cho con nghe.
Ngày xưa, từ xa xưa lắm trái đất của chúng ta chưa có gì cả. thượng đế ở trên trời bắt đầu sinh ra cây cỏ, muông thú, chim nuông, núi sông...và sinh ra cả con người nữa. Mỗi khi đưa con ngươì xuống trái đất của chúng ta thượng đế thường tính xem mỗi năm cho bao nhiêu người xuống và cho nhà ai con trai, nhà ai con gái. Trong số những em bé được được đưa xuống trần gian thì có những em bé khoẻ mạnh, thông minh, có những em ốm yếu, tật nguyền, bệnh trọng...thị thượng đế phải họp các quan nhà trời lại và xét xem nên đưa vào những gia đình nào?Những gia đình có tấm lòng nhân hậu, có tình yêu thương vô bờ bến và có đủ kiên nhẫn để yêu thương, chăm sóc, nuôi dạy em bé không may mắn đó nên người. Và gia đình ta đã được thương đế xét để gửi gắm em của con.
Câu chuyện của người mẹ làm cô bé lặng đi, cô bé suy nghĩ một lúc rồi mặt tươi tỉnh hẳn lên. Cô bé hớn hở: Mẹ ơi! con hiểu rồi, từ nay con sẽ thương yêu, chăm sóc em của con nhiều hơn.

Không có nhận xét nào: